TNCT của Mục sư
Home Page NDEs hiện tại Chia xẽ NDE của qu vị




Mô tả trải nghiệm:

Trong những năm qua, tôi đã có một số trải nghiệm rất thú vị. Tôi biết, là Cơ đốc nhân, chúng ta không cần phải dựa vào kinh nghiệm để xây dựng đức tin của mình nhưng tôi sẽ thú nhận rằng sau khi nói chuyện với một thiên thần hộ mệnh, vô số thực thể ma quỷ và một cuộc tấn công vật lý của một kẻ nào đó mà những thứ này chẳng có gì có thể xây dựng lòng tin của một người như trong lẽ thật của thánh thư, những sự kiện này đã xây dựng nên của tôi. Nhân tiện, các thực thể ma quỷ không có quyền lực nào đối với chúng ta ngoại trừ thứ mà chúng ta trao cho chúng.

Tôi phải thú nhận với bạn rằng đức tin của tôi không lớn bằng đức tin của người khác. Tôi cũng đã từng có kinh nghiệm CHẾT vào năm 1986. Một ngày nào đó tôi sẽ dành thời gian và viết chi tiết hơn về tình huống này. Tôi đã mất 5 năm để nói về những gì đã thực sự xảy ra và cuối cùng, tôi đã chia sẻ câu chuyện đó vào lúc đi ngủ với khoảng 30 cậu bé trung học trong căn nhà gỗ của mình khi tôi làm cố vấn và phụ tá trại vào một mùa hè cho nhà thờ của mình. Đó là thời điểm tôi nhận ra một vài điều về những gì đã xảy ra vào ngày 8 tháng 10 năm 1986.

Khi sự việc này xảy ra, tôi là Giám đốc Chương trình và Kỹ sư Trạm tại một đài phát thanh ở Utah. Máy phát FM tôi đang làm việc đã khiến tôi bị điện giật. Tôi đang ngồi trên sàn và đang kiểm tra trực quan, lần theo mạch điện từ máy biến áp bậc thang đến bộ chỉnh lưu toàn cầu. Đó là khi 4500 vôn ở một nửa amp phóng ra và đi qua đèn pin kim loại của tôi rồi qua tay phải sau đó thoát ra khỏi cánh tay trái. Tôi hét lên một tiếng không thể kiểm soát - lúc đó micrô đang mở (hoặc bật) trong phòng thu ở phòng bên cạnh, nên mọi người nghe đài từ phía tây Wyoming và Montana, phía nam Idaho và tất cả phía bắc Utah đều nghe thấy tôi hét. Tôi đã không nhận ra mình đã hét lên cho đến khi nó kết thúc.

Tôi thực sự không thể mô tả cho bạn sự việc tiếp theo này kéo dài bao lâu, đối với tôi thì có vẻ như là một thời gian dài nhưng thực sự thì có thể chỉ là một vài phút. Nó gần như là một sự lặp lại. Tôi đã nghĩ về những bộ phim hoạt hình mà nhân vật bị điện giật, cánh tay của họ duỗi ra, và bạn có thể nhìn thấy khung xương và đường nét cơ thể của họ. Tôi có cảm giác ngay lập tức rằng tôi đã bị kéo giãn - đến giới hạn mà cánh tay của tôi có thể duỗi ra. Tôi nhớ mình đã nhìn vào cánh tay trái của mình, đang dang ra. Sau đó, tôi nhận ra đó chỉ là một đường viền trên cơ thể tôi. Tôi quay đầu nhìn thẳng về phía trước, nơi sẽ nhìn trở lại máy phát. Máy phát FM công suất lớn có thể có kích thước từ một tủ quần áo nhỏ đến một căn phòng rất lớn. Máy phát 5000 watt này có kích thước bằng một cái tủ nhỏ đặt ở trung tâm căn phòng.

Thay vì nhìn thấy máy phát, tôi đang nhìn vào phía sau đầu của mình. Tôi tiến về phía trước một chút và sau đó tôi đang nhìn qua đôi mắt của chính mình. Tôi nhìn xuống và tôi thấy cánh tay của tôi chỉ nằm sát bên hông, tôi vẫn đang ngồi. Tôi cố dựa vào cánh tay trái và điều tôi chắc chắn có lẽ là ảo ảnh thị giác, cẳng tay trái của tôi bị cong. Tôi hơi bối rối và bất giác nhảy ra phía sau, và bây giờ tôi đang nhìn vào phía sau cơ thể đang ngồi của mình.

Tôi nhìn quanh phòng, rồi nhìn vào cánh tay và bàn tay của mình. Gần như tôi có thể nhìn được, tôi đang nhìn thấy một đường nét hoàn hảo của cơ thể mình. Giống như tôi đã vô hình nhưng đường viền vẫn đủ để nhìn thấy, một sự biến dạng nhỏ. Tôi không thấy có gì bất thường trong phòng máy phát. Không có đèn sáng; không có sinh vật nào khác. Nó chỉ là căn phòng và tôi như nó vốn có. Tôi đã không nhìn lại phía sau tôi. Tôi nhớ lại cảm giác Bình yên và mãn nguyện, một điều gì đó mà tôi khó cảm nhận được, đặc biệt là lúc đó. Tôi đã rất vui khi thử nghiệm môi trường mới của mình và xuất hiện trong cơ thể. Ý nghĩ sâu sắc nhất lúc này là cái chết không hề đau đớn.

Nó không kéo dài lâu. Tôi cảm thấy áp lực lên lưng, giống như một bàn tay đang đẩy tôi, và khi áp lực tăng lên, tôi cảm thấy cơ thể mình trở lại. Cảm giác giống như một chiếc dây kéo. Cảm giác này lan đến cánh tay đến tận đầu ngón tay của tôi. Tôi cảm thấy chân, sau đó là thắt lưng, và tôi dần dần bị kéo khóa lại với cơ thể, cánh tay và đầu ngón tay là cuối cùng. Tôi không thể tách mình ra khỏi cơ thể nữa.

Trong khi tôi bị đẩy lùi vào cơ thể của mình, tôi không nghe thấy bất kỳ lời nào, nhưng tôi cảm thấy chúng. Đơn giản và trực tiếp, "Bạn vẫn chưa hoàn thành." Tôi ước mình có thể nhớ chính xác những gì đã nói, nhưng đó là ý chính của nó.

Từ buổi tối hôm đó mãi đến 5 năm sau, ở trại hè, tôi mới lần đầu tiên kể câu chuyện này. Khi tôi bị kéo khóa vào người đến mức này, tôi đứng sững lại và tôi xem lại toàn bộ tình huống, ngoại trừ lần này tôi được cho thấy ai là người đã đẩy tôi ra sau và nói chuyện với tôi. Đó là Yeshua Hamashia, tiếng Do Thái có nghĩa là Chúa Jesus Christ. Những đứa trẻ trong cabin đang tự hỏi tôi bị làm sao, tôi đứng đó như một con ma-nơ-canh nhìn vào không gian thấy tất cả những điều này và hồi tưởng lại nó một lần nữa. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy các sự kiện từ góc nhìn của người thứ ba, nhìn Chúa Jesus với tay sau lưng đẩy tôi vào cơ thể mình, thấy Ngài nói. Sau đó, tôi truyền đạt cho bọn trẻ những gì tôi đang thấy và những gì đang xảy ra.

Sau khi tôi kết thúc, được "nén" lên, đó là khi Tổng giám đốc nhà ga, Gary Girard, bước vào và trong hơi thở nồng nặc mùi nicotine, điều có thể đánh thức bất kỳ người chết nào, nói, "Anh ổn chứ? Chuyện gì đã xảy ra, chúng tôi nghe thấy bạn hét lên! "

Tôi nhìn lên anh ta và nói, "Tôi nghĩ rằng tôi đã bị điện giật."

"Tôi nghĩ chúng ta nên đưa anh đến Bệnh viện." Tôi đồng ý và Gary giúp tôi đứng dậy. Tôi đi vào văn phòng, ngồi vào bàn tiếp tân, và gọi cho vị hôn thê của tôi vào lúc đó, và chị gái của cô ấy trả lời. Tôi ngửi thấy mùi gì đó đã bị đốt cháy. Tôi lần theo mùi từ tay trái đang cầm ống nghe điện thoại xuống giữa cẳng tay trái. Tôi nhìn vào áo khoác của mình. Hồi còn là Giám đốc chương trình, tôi đã mặc quần áo và phong cách của công việc đó. Tôi đeo cà vạt mỏng, áo sơ mi đẹp và áo khoác đen chỉ dành cho hội viên. Tôi nhìn vào áo khoác của mình và thấy một lỗ nhỏ hoàn hảo bằng kích thước của một sợi dây điện thoại. Tôi cởi áo khoác ra và nhìn vào áo sơ mi; có một lỗ hoàn hảo khác trên vải. Tôi cuộn áo lên và sau đó thấy một vết thương rất lớn.

Vết thương lan rộng chiếm gần hết cánh tay trái bên ngoài của tôi, gần đến khu vực khuỷu tay và có cảm giác như chạm vào ức gà tây nấu chín vào thời điểm Lễ Tạ ơn, kích thước cũng tương tự. Có một điểm đen ở giữa và một số vân tối mỏng. Vị hôn thê của tôi cuối cùng cũng trả lời điện thoại và tôi kể cho cô ấy nghe chuyện gì đã xảy ra và hẹn gặp tôi tại bệnh viện Bear River ở Tremonton. Khi tôi đến bệnh viện, tôi được tiếp nhận ngay lập tức và tôi tình cờ nghe được điều gì đó về một ống thông tiểu. Tôi đã đặt một ống thông một lần khi tôi được làm lại tai vào năm 1981. Trải nghiệm thật đau đớn và khủng khiếp cho đến khi nó chạm đến bàng quang của tôi, và sau đó tôi ca ngợi phát minh của nó. Tuy nhiên, tại thời điểm này trong cuộc đời tôi, tôi không muốn điều đó.

Y tá giải thích với tôi rằng khi ai đó bị điện giật, những nơi dòng điện chạy qua sẽ trở thành mô chết. Việc thải nhiều mô chết ra khỏi cơ thể qua nước tiểu có thể gây suy thận do làm việc quá sức. Tôi nói với họ rằng tôi sẽ không cần một cái thận nhưng họ khăng khăng. Tôi hỏi họ rằng tôi phải làm gì để chứng minh rằng tôi không cần. Họ đưa cho tôi một chiếc cốc và nói, "Tè đi" Tôi nói với họ rằng tôi sẽ đi nhẹ đầy một cái thùng nếu họ cũng muốn. Sau tất cả những điều đó, họ đưa tôi vào xe cấp cứu và tôi đã đi xe 70 dặm đến Thành phố Salt Lake, nơi họ đưa tôi đến phòng khám bỏng ở Đại học Utah.

Tôi ước tính có khoảng 6 đến 8 thực tập sinh đang làm việc xung quanh tôi với một bác sĩ là trưởng nhóm. Sau khoảng 30 phút thăm khám và sờ mó(vết bỏng), một ông già khác bước vào, có vẻ là Bác sĩ trưởng hoặc Bác sĩ giám sát và / hoặc Người hướng dẫn. Ông ấy bước vào và bắt đầu xoa bóp bàn chân và ngón chân của tôi, kiểm tra. Ông ta nhìn lên vị bác sĩ kia và hỏi: "Vết thương ở đâu, tôi không thấy vết thương?"

Trong khi bác sĩ trưởng đang kiểm tra bàn chân của tôi, bác sĩ chính khác nói rằng vết thương ở cẳng tay trái của tôi. Bác sĩ trưởng tiến đến bên cạnh tôi và nhìn thấy vết thương lớn, rõ ràng. Sau đó, bác sĩ trưởng xoay cánh tay trái của tôi về phía trái. Sau đó anh ấy kiểm tra kỹ lưỡng bàn tay trái và các ngón tay của tôi. Lúc này, một số sinh viên thực tập đã ngưng làm và theo dõi cuộc đối thoại sắp tới. Bác sĩ trưởng lại nhìn lên và hỏi: "Tôi không thấy vết thương gây nên bởi đầu nguồn điện, vết thương đó ở đâu?"

Vẻ mặt hoài nghi thoáng qua trên khuôn mặt của Bác sĩ trưởng và ông ấy đi vòng về phía bên phải của chiếc bàn mà tôi đang nằm. Ông bắt đầu kiểm tra bàn tay phải của tôi và phát hiện ra vết bỏng độ một giữa ngón cái và ngón trỏ trên bàn tay phải của tôi. Ông ấy nhìn các bác sĩ khác trong phòng, sau đó quay lại vết thương đầu vào bên tay phải rồi đến cánh tay trái của tôi ở vết thương lối ra. Ông đã làm điều này vài lần để thuyết phục bản thân rằng những gì ông đang thấy là thật. Tất cả các bác sĩ thực tập và bác sĩ khác đứng đó, im lặng, quan sát. Với một tiếng thở dài, Bác sĩ trưởng sau đó nhìn tôi và nói, "Chà, tôi không biết cậu đã làm như thế nào hay thậm chí ta đang nói chuyện với cậu như thế nào. Con trai, cậu lẽ ra đã chết. Thật là một phép màu khi cậu ở đây."

Tôi chỉ nằm đó, trầm ngâm trong tất cả. Tôi quan tâm hơn đến việc ra khỏi đó và mua cho mình một bánh hamburger Whopper(loại hamburger nổi tiếng ở Mỹ). Mọi thứ nhanh chóng kết thúc sau đó. Tôi đã được cho một loại kem kháng sinh và một số loại băng gạc và nói rằng vết thương sẽ bắt đầu tự đỏ và giữ cho băng luôn được thay mới. Phải mất vài tháng sau vết thương mới lành và cuối cùng thì da non cũng hình thành. Bây giờ tất cả những gì còn lại là một vết sẹo tròn 3,5 inch trên cẳng tay của tôi, nó vẫn ngứa như điên thường xuyên. Thỉnh thoảng tôi bị co thắt ở cánh tay trái. Có một số tổn thương vĩnh viễn, không nghi ngờ gì, đối với một số dây thần kinh của tôi. Hôm nay nó có vẻ giống một giấc mơ hơn là cuộc sống thực. Tôi có vết sẹo nhắc nhở tôi hàng ngày về sự kiện này và nó thực sự như thế nào.

Bây giờ, có lẽ, bạn có thể hiểu đức tin của tôi không lớn hơn đức tin của một Cơ đốc nhân bình thường là bao. Tôi đã thấy rằng có một kiếp sau. Tôi đã cảm thấy bàn tay của Chúa trên tôi. Tôi đã xem tình huống như một người thứ ba để tôi có thể có toàn bộ góc nhìn về những gì tôi đã trải qua. John 20:29 (NIV) "... Vì các ngươi đã thấy ta, nên đã tin; phước cho những ai chưa thấy mà đã tin." Cứ cho là tôi đã theo đạo Thiên Chúa từ rất lâu trước thời điểm này, nhưng khi đức tin của tôi lung lay và tôi nghi ngờ về việc tôi là ai và tôi ở đây để làm gì, tôi sẽ không có lý do gì để bào chữa vì thật sự tôi đã đến bên kia.

Rhettman A. Mullis, Jr.
President – Church In Action
www.church-in-action.org