Trường hợp Bác sĩ George Rodonaia
Home Page NDEs hiện tại Chia xẽ NDE của qu vị



TƯỜNG THUẬT LẠI SỰ TRẢI NGHIỆM

Bác sĩ George Rodonaia là 1 bác sĩ đồng thời là 1 tiến sĩ trong ngành thần kinh học & cũng là 1 tiến sĩ tâm lý học tôn giáo. Gần đây nhất, ông đã có 1 phát biểu quan trọng ở Mỹ trong cuốn sách “Tôn giáo mới của nhân loại”. Trước khi nhập cư vào Mỹ từ Liên Xô cũ vào năm 1989, ông là 1 chuyên gia nghiên cứu về thần kinh tại Đại học Moscow. 

Bác sĩ Rodonaia đã trải qua 1 trong những “kinh nghiệm cận tử” đặc biệt nhất được ghi nhận từ trước đến giờ. Được phát hiện chết ngay lập tức sau 1 vụ tai nạn ô tô vào năm 1976, ông được đưa vào nhà xác và ở đó trong 3 ngày. Ông ta vẫn không hồi sinh cho tới khi bác sí tiến hành giải phẩu phần bụng như 1 phần của công tác khám nghiệm tử thi. 

Một điểm đáng chú ý khác của trường hợp tiến sĩ Rodonaia là ông đã thay đổi hoàn toàn sau “kinh nghiệm cận tử”. Trước khi trải qua “kinh nghiệm cận tử”, ông là 1 nhà thần kinh học. Ông cũng được biết đến như là 1 người theo chủ nghĩa vô thần. Vậy mà sau sự trải nghiệm, ông đã buộc mình phải dồn sức cho việc học bộ môn tâm lý học tôn giáo. Và sau đó ông trở thành 1 tín đồ trong nhà thờ Eastern Orthodox. Hôm nay, ông là mục sư tại nhà thờ the First united Methodist ở Nederland, bang Texas, Hoa Kỳ. 

Điều đầu tiên tôi nhớ nhất trong “kinh nghiệm cận tử” của mình là tôi thấy mình đang ở trong 1 không gian hoàn toàn tối tăm không ánh sáng. Tôi không thấy đau đớn gì về thể xác; Tôi vẫn cảm nhận được sự tồn tại của chính mình như là anh chàng George khi nào, và bóng tối vây quanh tôi, mọi thứ thật sự tối tăm hơn bao giờ hết, tối đen như mực. Những thứ đó làm tôi cảm thấy sợ. Tôi chưa chuẩn bị đối mặt với những điều như vầy bao giờ. Tôi cảm thấy sốc khi biết mình vẫn còn tồn tại nhưng không biết mình đang ở đâu. Một ý nghĩ chợt lóe lên là: “Làm sao tôi có thể tồn tại khi tôi không tồn tại?” Điều đó thật sự làm tôi kinh hãi. 

Một cách chậm chạp, tôi lấy lại bình tĩnh và bắt đầu nhớ lại những gì đã diễn ra. Nhưng vẫn không có bất cứ điều gì làm tôi cảm thấy dễ chịu & thoải mái. “Tại sao tôi lại ở trong cái nơi tối tăm thế này?” “Tôi phải làm gì?” Và tôi nhớ lại 1 câu nói của Descartes: “Tôi tư duy vì vậy tôi tồn tại”. Và điều đó đã làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều và chắc chắn rằng mình vẫn còn sống mặc dù là ở 1 chiều không gian khác. Sau đó tôi lại có 1 ý nghĩ: “Nếu tôi tồn tại thì sao tôi lại không ở 1 nơi tốt đẹp?” Đó là những gì xung quanh tôi lúc đó. “Tôi là George và tôi đang ở trong 1 nơi tăm tối nhưng tôi biết tôi đang ở đâu. Tôi đang ở nơi tôi ở. Tôi không thể ở nơi tồi tệ thế này. 

Sau đó tôi nghĩ:”Làm sao tìm thấy sự tốt đẹp trong bóng tối?” À, điều tốt đẹp là ánh sáng. Bỗng nhiên xung quanh tôi tràn ngập ánh sáng trắng, rất sáng đẹp, và mạnh mẽ như ánh sáng đèn flash của máy chụp ảnh nhưng không chói mắt. Xung quanh vẫn tràn ngập ánh sáng, tôi nhận ra một phần ánh sáng làm tôi đau đớn. Tôi không thể nhìn trực tiếp vào nó. Nhưng 1 cách từ từ, tôi bắt đầu cảm thấy an toàn, ấm áp và mọi thứ đột nhiên trở nên tốt đẹp. 

Điều diễn ra sau đó là tôi thấy rất nhiều phân tử, nguyên tử, proton, nơtron bay khắp nơi & cả ngay xung quanh mình. Nói 1 cách khác, chúng hoàn toàn hỗn lọan, vậy mà nó đem lại cho tôi một sự phấn khích rằng sự hỗn lọan này có cái ổn định riêng của nó. Cái trật tự này rất đẹp và hợp thành 1 khối thống nhất, và làm tôi phấn khích kinh khủng. Tôi đã nhìn thấy 1 thực thể bao trùm nhiều dạng sự sống khác nhau và thế giới tự nhiên hiện ra trước mắt tôi. Mọi ý thức lo âu về thể xác của mình hầu như tan biến trong tôi vào thời điểm này vì rõ ràng tôi chẳng cần tới nó nữa, một sự cản trở & hạn chế thật sự. 

Mọi thứ trong cả quá trình trải nghiệm đều hợp nhất lại với nhau. Do đó thật khó mà diễn tả trình tự trước sau của tất cả sự kiện diễn ra. Thời gian hoàn toàn lắng đọng & không có ý nghĩa; quá khứ, hiện tại & tương lai đều kết hợp với nhau và diễn ra trước mắt tôi trong 1 khối thống nhất không có khái niệm về thời gian. 

Trong 1 lúc nào đó, tôi đã trải qua “1 sự ôn lại tòan bộ những gì đã diễn ra trong quãng đời sống trước khi chết” và tôi thấy tất cả từ đầu đến cuối trong cùng 1 lúc. Tôi cảm nhận là mình tham gia vào đó như lúc đang còn sống, giống 1 vở kịch với hình ảnh 3 chiều của đời sống trước khi chết – nhưng không có khái niệm về thời gian; không quá khứ, hiện tại hay tương lai, chỉ là bây giờ với đời sống thực. Nó không theo trình tự bắt đầu từ lúc sinh cho đến lúc làm việc ở Đại học Moscow. Nó hiện ra tất cả đồng thời cùng 1 lúc. Và tôi đã ở đó. Đó là cuộc sống đã qua của tôi. Tôi không cảm nhận bất cứ cảm giác tội lỗi hay hối tiếc về những gì mình đã làm. Tôi không có 1 cảm giác nào hay bất cứ thứ gì, dù chỉ là 1, về những sai lầm, tội lỗi hay những gì đã đạt được. Tất cả chỉ là cảm giác rằng đời sống đó là của tôi và nó là như vậy. Tôi cảm thấy hài lòng và chấp nhận điều đó. 

Trong lúc đó, ánh sáng đó truyền cho tôi cảm giác của sự thanh bình và hoan lạc. Nó thật tốt đẹp. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi ở trong ánh sáng đó. Và tôi hiểu ánh sáng đó là gì. Tôi hiểu được rằng tất cả những định luật vật lý thông thường đều vô nghĩa với khối thống nhất bao trùm này. Tôi cũng đã hiểu được rằng lỗ đen vũ trụ chỉ là 1 phần khác của vô cực, của tuyệt đối hay nói 1 cách khác là của ánh sáng tràn ngập quanh tôi. Tôi hiểu thực thể này ở khắp mọi nơi. Đó không phải đơn giản là đời sống trên mặt đất mà là chân như. Mọi thứ không chỉ kết nối với nhau mà còn hợp nhất thành một. Vì thế tôi cảm nhận mình là 1 phần của ánh sáng đó, cảm giác đó đúng với tôi và toàn vũ trụ. 

Và tôi đã ở đó với tràn ngập những điều tốt đẹp và những trải nghiệm tuyệt vời trong khi 1 người nào đó đang mổ bụng cái xác tôi. Bạn có thể tưởng tượng nổi không? Tôi đã bị đem vào nhà xác. Tôi đã được cho là đã chết và bỏ trong nhà xác 3 ngày liền. Một cuộc khám nghiệm tử thi đã được tiến hành. Khi họ bắt đầu mổ bụng tôi, tôi cảm giác như có 1 lực rất mạnh nào đó lôi cổ tôi và nhấn tôi xuống. Cái lực đó rất mạnh và tôi mở mắt kèm theo cảm giác đau đớn kinh khủng. Cơ thể tôi rất lạnh và tôi bắt đầu run rẩy. Những người tham gia khám nghiệm ngay lập tức dừng lại và đưa tôi vào bệnh viện nơi mà tôi phải nằm điều trị trong 9 tháng liên tục với máy trợ thở. 

Từ từ rồi tôi cũng đã hồi phục. Nhưng tôi chẳng bao giờ được trải qua những điều như vậy 1 lần nữa, bởi vì điều tôi muốn làm trong suốt quãng đời còn lại là trau dồi thêm kiến thức. Điều mong mỏi này đã khiến cho tôi tham gia học tập tai Đại học Georgia, nơi tôi đã lấy được bằng tiến sĩ thứ 2 trong lĩnh vực tâm lý học tôn giáo. Sau đó tôi trở thành tín đồ của nhà thờ Eastern Orthodox. Và vào năm 1989, chúng tôi đến Mỹ và tôi trở thành mục sư cho nhà thờ nhà thờ the First united Methodist ở Nederland bang Texas, Hoa Kỳ. 

Bất cứ ai có những trải nghiệm như vậy với Thượng Đế hoặc cảm nhận được cảm giác kết nối với chân như, đều biết rằng chỉ có 1 việc phải làm cho tốt là yêu thương, yêu thương tự nhiên, yêu thương mọi người, yêu thương loài vật, yêu thương tạo hóa. Phục vụ Thượng Đế với tình yêu chân thành rộng mở và cảm thông. Đó là ý nghĩa của việc chúng ta tồn tại trên cõi đời này. 

Rất nhiều người quay lưng với những người có được trải nghiệm đối với “kinh nghiệm cận tử” bởi vì họ cảm giác rằng chúng ta đã có câu trả lời. Nhưng tôi cho rằng đó không đúng, ít nhất là không hoàn toàn. Không ai trong chúng ta có thể tiếp cận hoặc hiểu rõ hoàn toàn cái sự thật vĩ đại cho tới khi nào chúng ta hòa nhập hoàn toàn với vô cùng, với chân như khi chúng ta chết thật sự. Nhưng trong 1 lúc nào đó, đó là 1 điều rất tự nhiên khi chúng ta tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi về “kinh nghiệm cận tử” và vĩnh hằng