Christianne NDEs
Home Page NDEs hiện tại Chia xẽ NDE của qu vị



TƯỜNG THUẬT LẠI SỰ TRẢI NGHIỆM

Vào lúc 4 giờ sáng, tại một thị trấn đang ngủ ở Canada, hình ảnh ông nội- người tôi thường gọi là Papa đánh thức tôi dậy từ một giấc ngủ ngon. Papa gọi tên tôi, xuyên thời gian và không gian. Papa đang an toàn trong bệnh viện. Tôi thức dậy như thường lệ, đứng lên, mặc quần áo và đi xuống cầu thang để ăn sáng. Trong bữa sáng mẹ tôi bước vào phòng ăn với giọng nói kích động “Thay đồ đi, chúng ta phải tới bệnh viện, Papa bị ngã từ trên giường xuống và gãy xương hông rồi”. Trong xe, mẹ và tôi im lặng. Mẹ lái nhanh chưa từng thấy. Papa cần phải mổ hông. Sau nhiều giờ phẫu thuật, Papa được đưa về giường bệnh. Tôi ở cạnh ông kể cả lúc ông qua đời. Ông nhìn thẳng vào mắt tôi và gọi tên một người mà tôi chưa từng được nghe ông kể. Đó là tên “Tilly” – bà nội đã qua đời tôi chưa từng được biết. Papa mất trước 16 ngày so với sinh nhật lần thứ 89 của ông và sau đó ít lâu tôi tròn 23 tuổi.

Tôi thấy rất hứng thú khi biết Papa đang nhìn thấy thứ gì đó mà tôi không thể nhìn thấy. Nhưng tôi đã nhìn thấy (nghe thấy) Papa gọi tên tôi. Có lẽ nào chết là một sự kiện phi thường mà chúng ta ít hiểu biết về nó và xem nó là một nỗi sợ?

Hai năm sau mẹ tôi cũng qua đời, đó là một đám tang nhiều đau buồn và nước mắt đối với tôi. Tôi nhớ mẹ và Papa nhưng không ai có câu trả lời cho tôi. Và thế giới của người lớn thì trốn tránh câu hỏi của tôi. Tôi không hỏi bất kỳ câu hỏi mà bất kỳ ai có thể trả lời, và tôi cảm thấy tức tối hơn khi phát hiện ra rằng chúng ta đang sống an toàn trong giới hạn của những sự kiện. “Thoát chết bằng cách chuyển nó qua cho Giáo sỹ”, những người không biết phải nói gì với tôi và thường tảng lờ những câu tôi hỏi. Không ai dám nói với tôi rằng cõi tâm linh giáp với Satan. Tôi thường giúp họ bằng sự hiểu biết và tiên liệu của tôi, hơn là họ giúp tôi.

Hồi 4 tuổi rưỡi, mẹ và tôi đến thăm một vài người bạn. Tôi đứng chơi ở sân sau nhà và ngã xuống ao cá. Đột nhiên tôi được nâng lên khỏi ao cá và khi nhìn xuống tôi thấy một quầng ánh sáng chói lòa. Ở đó có một người đàn ông mắt xanh, tóc trắng như tuyết trong bộ veston. Người tôi ướt sũng. Tôi nói chuyện với người đàn ông đó, tôi gọi ông ta là Norman. Và tôi luôn luôn gọi thần hộ mệnh của tôi là Norman. Norman dường như là một thiên thần. Norman cũng nói rằng tôi có một sứ mệnh đặc biệt.

Việc tôi phải làm bây giờ là quay vào trong nhà và báo cho chủ nhà biết. Khi tôi đứng cạnh Fred Webster (chủ tòa soạn báo địa phương), nó rõ ràng như thế cái mũi đang ngự trị trên mặt tôi, tôi đã ngã xuống hồ cá. “Con bị té xuống hồ cá, Fred”, tôi đứng cạnh ông ta ở bàn ăn, người ướt sũng.

“Làm thế nào mà con ra khỏi hồ cá đó được? Hồ đó sâu 1,5m cơ mà”

“Một thiên thần đã đến và cứu con, Fred”

Với sự chú ý, Fred đứng dậy khỏi bàn ăn, đi tới phòng của ông ta và nhấc điện thoại lên. Ông nói với một người bạn: “Tôi không quan tâm là Chủ nhật hay gì hết. Tôi cần ai đó tới đây gấp và làm đầy hồ cá cho tôi.”. Sự thật là hồ cá đã được làm đầy. Tôi khô ráo và không ai nói gì tới chuyện này nữa cả.

Sự kiện tiếp theo là ở Hồ Ontario, tôi đang bơi trong một buổi dã ngoại cho tiệc sinh nhật lần thứ 7 với anh chị em họ. Bỗng nhiên tôi bị cuốn ra sâu hơn. Cuộc sống tôi ngắn ngủi và gián đoạn khi ba mẹ ly hôn, những hình ảnh ấy lướt qua mắt tôi. Việc tiếp theo tôi biết là tôi không ở trên trái đất nữa, mà đang bay xung quanh một khu vui chơi giải trí. Sau đó tôi quay trở lại trái đất và nước Mỹ. Khi tôi quay trở lại cơ thể, tôi thấy mình đang được hô hấp nhân tạo và như chưa hề có việc gì xảy ra. Tôi nói với em họ về trải nghiệm của mình. Nó kể lại cho Dì và tôi không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa.

Năm tháng trôi qua từ tai nạn chết đuối và tôi có dịp trải nghiệm cận tử lần tiếp theo. Lúc ấy tôi gần 30 tuổi và đang cần phải chữa trị viêm tủy răng. Ngày nay nó là một bệnh thông thường, nhưng vào năm 1973 thì nó khá là mới. Sau khi đi Nha sỹ về, tôi nói chuyện với hàng xóm nhưng trong người cảm thấy rất chóng mặt. Tôi đi vào trong nhà và ngất xỉu. Tôi đang chết. Hàng xóm ghé qua và gọi một xe cấp cứu. Tôi đã rời khỏi cơ thể mình, không quan tâm đến chuyện phải đi theo cơ thể. Cái cảm giác tự do ấy thật là tuyệt vời. Tôi bay từ Lansing, Michigan tới New York, rồi Chicago trong một thời gian kỷ lục. Nó giống như khi tôi nghĩ về một nơi nào đó trên trái đất, thì lập tức tôi sẽ có mặt ở đó, mà không cần phải đi xe lửa, tàu hỏa hay máy bay. Tôi không biết mình rời khỏi cơ thể trong bao lâu. Đột nhiên có thứ gì đó như báo hiệu cho tôi quay trở về cơ thể.

Tôi nhìn thấy cơ thể mình trong phòng bệnh viện khi tôi bay vào. Trông nó như một xác chết.

“Tim cô ấy còn đập, để xem nó có ổn định không. Sau đó chúng ta sẽ xem tình hình”, một bác sỹ nam mà tôi chưa từng thấy trước đó nói. Bây giờ tôi đã quay trở lại cơ thể mình trong bệnh viện, nằm trên một cái cáng, và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Trước trải nghiệm này, tôi rất sợ cái chết, bao gồm cả nỗi sợ phải chết trẻ. Tôi quá hoang mang và lo ngại với cảnh tượng hiện tại mà con người đối diện với cái chết trong cuộc sống, tôi chưa từng nghe về Trải nghiệm cận tử. Nó dường như không phù hợp với những sự kiện thực tế mà tôi hay gọi là hiện tượng chết.

Ngày 6 tháng 7 năm 1976, tôi rời khỏi E. Lansing, Michigan, và sống tại San Francisco, Ca. Tôi chết trên đường. Tôi trôi lơ lửng trên cơ thể mình. Tôi không thấy đường hầm ánh sáng, không gặp lại họ hàng. Tôi sốt 105 độ và không có nhịp tim. Tôi đang ở góc đường Valencia và Market. Tôi treo lơ lửng bên trên cơ thể mình, rồi tôi quay trở lại cuộc sống. Tôi được đưa vào Bệnh viện tổng quát San Francisco trong tình trạng đang chết và được nói tới như một xác chết.

Là một xác chết, cựa quậy, tôi kéo tấm vải xuống, rời khỏi cáng thương trong căn phòng lạnh khủng khiếp. Tôi vẫn đang đi đôi giày Givenchy mắc tiền của mình. Trước đó tôi đã ra khỏi nhà để tìm mua thuốc kháng sinh. Tôi đang đi lang thang trên sảnh thì một y tá lại gần tôi và nghĩ rằng tôi cần đo nhiệt độ. Cô ta không thể tin là tôi đang bước đi trong khi nhiệt độ của tôi lên tới 105; vì thế cô ấy lấy nhiệt kế điện tử. Tôi quyết định rời khỏi, bắt một chiếc taxi và đi đến Bệnh viện Presbyterian.

Tôi chuyển qua Bệnh viện Presbyterian, tôi muốn một Bác sỹ riêng. Tôi bất tỉnh lần nữa. Tôi nhớ mình đang ở trong phòng, được tiêm vào tim, và điều tiếp theo tôi biết là tôi quay trở lại Bệnh viện tổng quát San Francisco; nghe thấy họ bàn bạc chọc dò tủy sống mà không cần sự đồng ý của tôi. Tôi mê sảng. Tôi chỉ còn một mình, nhưng tôi có thể nghe tiếng nhạc, nhạc Calliope. Tôi có thể nhìn thấy Burgess Meredith đang chơi đàn Calliope, nhưng không thấy cặp đôi đang ở trên giường làm tình trong ca trực.

Tôi tỉnh dậy la hét với cái đầu nhức như búa bổ và nhanh chóng được một y tá lực lưỡng đè xuống. Đây là cơn đau đầu kinh khủng nhất mà tôi từng có. Hồi còn nhỏ tôi hay bị đau nửa đầu, và sau một thời gian ăn nho thì bệnh đau đầu của tôi đã biến mất một cách rất kỳ lạ. Tôi từng mất kiểm soát khi đang đi xe đạp lúc 8 tuổi và tông vào một bên xe tải mà không bị thương.

Cơn sốt giảm, tôi không bị viêm màng não. Tôi được cho ra viện nhưng tháng sau tôi bị sốt lại. Cơn sốt giảm. Tôi bắt đầu sốt 12 tháng / 14 tháng, trừ tháng 2 và tháng 8. Cơn sốt có thể lên tới 103, tôi gọi taxi và chọn một phòng ở UCSC, được theo dõi, và căn bệnh của tôi đang làm phiền tất cả các nhân viên. Tôi bị phát ban trên mặt, lòng trắng trở nên đỏ và bị mất nước.

Khoảng thời gian giữa tai nạn ngày 6/7/1976 với năm 1978, tôi được cho thuốc có thành phần rượu để chữa trị bệnh hen suyễn. Tôi là một người nghiện rượu. Tôi đi tắm và cảm thấy như có chuyện gì đó khủng khiếp sắp xảy ra. Huyết áp tôi tăng rất cao. Tôi tới bệnh viện Presbyterian, tôi bắt đầu nghe thấy những giọng nói, cảm thấy thật kỳ lạ và điều tiếp theo tôi biết là tôi đang lơ lửng ở trên cao nhìn các bác sỹ đang tiêm vào tim mình.

Tôi được bác sỹ loại bỏ các thành phần thuốc hen suyễn ra khỏi cơ thể bằng thuốc chống động kinh thông thường. Tôi xuất viện nhưng chuyện không may lại xảy ra. Tôi bị sốt, nhưng đợt sốt này không hề giống với những cơn sốt khác, và trải nghiệm cận tử lần này cũng khác hoàn toàn với những trải nghiệm cận tử khác.

Tôi đã bay xuyên qua một đường hầm, tôi đã nhìn thấy ánh sáng trước đó, tôi đã đi vào một cánh đồng đẹp tuyệt trần, đã nhìn thấy và cảm thấy sự bình yên trong tâm trí, cơ thể và tâm hồn mình như chưa bao giờ cảm thấy trước đó.

Tôi nằm ở bệnh viện UCSC, một căn phòng có cửa sổ, tôi đang bị hôn mê và chết một lần nữa.

Tôi nhìn lên, một bác sỹ đang lấy máu từ cơ thể tôi. Máu được truyền vào một thùng chứa rất lớn. Máu có màu gỉ. Ông ta vẫn tiếp tục lấy máu. Tôi vội vàng rời khỏi cơ thể mình, nhưng không phải vì tôi xỉu khi thấy máu. Khi tôi nhìn Bác sỹ, tôi cảm thấy rất bình yên.

Khi tôi quay trở lại cơ thể và thoát khỏi “khu vực nguy hiểm”, tôi đang ở hành tinh trái đất. Nhịp tim rối loạn của tôi khiến các nhân viên bệnh viện cũng rối loạn theo. Tôi không còn là tôi như trước đó nữa.

Tôi biết là mình sẽ được gọi bằng một cái tên khác. Tôi tỉnh dậy, không thể nói. Tôi nghĩ những lời tôi rên rỉ là hoàn toàn hợp lý. Không một ai có thể hiểu tôi. Tôi định viết và nắm cây bút trên bàn tay phải nhưng không biết viết gì, và sau đó tôi nhìn thấy nó rớt xuống sàn và kêu một tiếng “bing”. Tôi cố gắng cử động cổ nhưng nó tê cứng. Tôi không biết mình là ai. Nhưng tôi lại biết ngôi sao của chương trình truyền hình “Life Of Riley” có ý gì khi anh ta nói “Thật là một bước phát triển ghê tởm”. Anh ta không nói đùa.

Trở lại cuộc sống không dễ. Học đi, nói, đọc và viết là những thử thách. Những bài học viết bằng tay phải thật mệt mỏi. Nhưng dù sao thì có vẫn còn hơn không. Tôi là một người học khá nhanh nhưng tính ra thì tốc độ vẫn chậm. Tiến độ còn chậm và tôi cảm thấy rất khổ sở. Tâm trí tôi đang chạy đua nhưng cơ thể không chịu hợp tác.

Tôi là một học trò năng nổ. Một cách chậm chạp, mọi thứ bắt đầu trở nên “bình thường”; nhưng tôi cũng không biết thế nào là bình thường nữa. Tôi hài hước, rất hài hước. Đó là “bộ đồ” vừa với tôi nhất, thực ra cũng có thể nói đó là bộ đồ duy nhất của tôi từ lúc tôi quay trở lại. Óc hài hước của tôi dường như kích thích mọi người. Tôi đã học được trong chuyến du hành của mình rằng bạn phải cười; chỉ có loài người – loài thông minh nhất mới được trời phú cho óc hài hước.

Tôi mất tất cả mọi thứ, nhưng hóa ra những người khác mới là người buồn và chứa đầy sự giận dữ. Những người khác này rất hay phán xét, nghiêm khắc và tham lam. Thật là một lời chào mừng tuyệt vời dành cho tôi khi quay trở lại hành tinh trái đất.

Tôi được một nhà tâm lý điều trị, một bác sỹ nữ ở San Francisco. Đó là một cú điện thoại khẩn cấp. Tôi đề nghị cô ấy nghe máy, kêu lên rằng nó khẩn cấp, và nói rằng hãy nghĩ lại nếu cô còn muốn gặp tôi. “Tôi biết cô không muốn và tôi cũng không chắc chắn là muốn làm việc chung với cô”. Nó có tác dụng, cô ấy nhận ra tôi có “điều gì đó” từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Tôi nghĩ tất cả mọi người đều có những khả năng này: nhìn và nghe thấy những điều phi thường, biết và hiểu mọi thứ; nhưng thay vì đó tôi lại học được rằng tôi là một người kỳ quặc. Tôi vẫn còn nghi ngờ về các nhà khoa học, những người không thể tin vào những thứ mà họ không thể chứng minh được sự tồn tại trên hành tinh vật chất này.

Óc hài hước là món quà tuyệt vời nhất, có khả năng cười là có khả năng tha thứ và sống trong một thế giới tốt đẹp hơn. Tôi không thể chịu đựng được những người có chức vụ. Họ không hài hước, thiếu sự sinh động. “Không ai được nói chuyện khi ngồi đợi Bác sỹ”. Ở đâu ra cái luật lệ đó? Hãy tập trung vào bệnh nhân thôi. Loretta sắp xếp để không ai ngồi đợi trong phòng ngoại trừ tôi. Tôi nói rằng “tôi biết cô có nhiều bệnh nhân hơn, Loretta, cô sợ tôi sẽ chữa bệnh cho họ sao?”. Tôi thực sự đã khiến cô ta cười. Tôi nói “Cô sẽ phải sớm rời khỏi đây”; cô ta nói sẽ không bao giờ rời San Francisco. Tạm biệt Loretta. Tôi không tìm được việc, tôi không giải quyết được vấn đề của mình. Tôi sẽ cô đơn ở thành phố lạnh lẽo như đá này, với thời tiết 40 độ, bị nhốt ở trong xe buýt, phải dùng đôi chân đang mang bốt để đá cho cửa mở ra, và phải biết nhiều tài xế xe cáp điện hơn là tài xế xe buýt. Tôi sống sót được. Bằng cách nào? Tôi có một ít tiền, không công việc, và gặp một phụ nữ sắp sửa về hưu tại văn phòng kinh doanh bất động sản. Tôi trở thành cánh tay, đôi chân và tài xế của cô ấy. Cô ấy cho tôi một mái nhà. Cho tới ngày hôm nay, Bố tôi vẫn nói về số địa chỉ của tôi. Tôi không biết số thẻ bảo hiểm xã hội, thuế, trợ cấp thất nghiệp hay khoản bồi thường lao động.

Một lần khi tôi đang diễn thuyết về sản phẩm, tôi hỏi “Phân số là gì?”. Một người trả lời “Này, cô vừa mới hạ cánh xuống trái đất này hả?”. Tôi nói “Phải, tôi chỉ vừa mới xuống trái đất thôi”.

Tôi gần có được cơ hội học một khóa viết kịch bản ở L.A để làm việc cho chương trình “The Mork and Mindy”. Tôi ở trong bệnh viện, tôi nói với Robin Williams “Hãy trả tiền học phí cho tôi”, nhưng tôi chưa bao giờ lấy 100 USD. Nhưng tôi đoán chương trình đã thành công mà không cần tới tôi. Tôi đã mất 100 USD.

Điều đáng sợ như bất kỳ trải nghiệm cận tử nào là nó mang lại sự thúc đẩy về chuyển hóa tinh thần. Mãi cho tới trải nghiệm cận tử lần thứ 5, trải nghiệm tuyệt vời cùng với bướm, là có ảnh hưởng mạnh mẽ và rõ ràng với tôi.

Khi tôi tới thành phố pha lê mạnh mẽ mà tôi gọi là Paralandra – thành phố ánh sáng linh thiêng, nơi tôi được giới thiệu “nói chuyện bằng tâm trí”. Nói chuyện bằng tâm trí là cách giao tiếp không sử dụng ngôn từ. Nó là cách truyền tải thông tin thông qua năng lượng từ người này sang người khác. Người này sẽ hiểu ngay lập tức ý tưởng, suy nghĩ, khái niệm của người khác. Khi quay trở lại trái đất, tôi nhận ra rằng nhà văn khoa học viễn tưởng C. S. Lewis đã từng nhắc tới Paralandra trong cuốn sách của ông. Vì thế tôi đã đổi tên thành Pseudolandra. Pseudolandra giống như một miền đất mê hoặc đầy quyến rũ, không giống một khu vui chơi giải trí, nó rực rỡ bởi sắc màu và sống động bởi những hào quang. 

Đó là sau lời giới thiệu đầu tiên của tôi tới ZAR, khi tôi được gửi và hướng dẫn xuống một nơi có những căn phòng ánh sáng được chiếu sáng bởi chính những căn phòng ấy. Phòng đầu tiên là căn phòng tha thứ. Ở đây người ta phải loại bỏ tất cả những lời nói xấu mà họ đã nói với chính bản thân hay với người khác. Trước khi họ ra đi, họ được yêu cầu phải yêu chính bản thân họ, được làm sạch, chữa lành, và loại bỏ tất cả các khái niệm mà trái đất cho rằng là “tội lỗi”. Một khi ở trong căn phòng này, họ sẽ phải ở lại cho tới khi việc nâng cao tần số rung động của họ được hoàn thành.

Bởi vì không có cách nào để đo được khái niệm thời gian theo tiêu chuẩn trái đất, những sự kiện xảy ra như thể nó đang được hong khô hay không khí rung động đang được tắm.

Một người không thực sự bước vào những phòng này, một người được dắt đi như thể đang trôi nổi trong không gian, và một người dường như đang ở thể rắn trong không gian. Một người di chuyển từ phòng này sang phòng khác khi dường như việc di chuyển đó là phù hợp.

Khái niệm não trái là ưu thế trong xã hội của trái đất sẽ bị xóa bỏ từ trải nghiệm này. Khái niệm não phải trở nên ưu thế một khi quay trở lại trái đất. Tôi chắc chắn với bạn, khái niệm não phải là khía cạnh quan trọng nhất của trải nghiệm cận tử. Ở cõi này, nơi tôi được cho xem cách mà trường học, ngân hàng, chính phủ và hầu hết “hệ thống” căn cứ theo khái niệm não trái. Nó cũng được xem là nguyên tắc mà ngành “khoa học vật chất” đang cố thủ. Những khái niệm não trái này có một chỗ đứng vững chắc trong “thế giới vật chất”. Một trong những thế giới vật chất là của the Scrooge, người rất cứng nhắc, thiếu tình yêu, vô cảm, không tốt bụng và dường như hoạt động giống một con rô bốt.

Có một căn phòng cho ta thấy những sự kiện trong tương lai. Sau khi đi vào và cảm thấy hưng phấn từ căn phòng này, người đó quay trở lại trái đất và thường liên hệ với những người khác đã từng trải nghiệm cận tử. Một cách tự nhiên, những người này có tần số rung động giống nhau.

Không có cảm giác rằng đây chỉ là một căn phòng, một khái niệm, và những người khác đang có mặt ở những căn phòng này. Nhưng họ không được chú ý bởi nước hoa, quần áo, hay cái tôi, bản ngã, đặc tính khác. Tần số năng lượng của một người ổn định như một lời thì thầm, nhẹ nhàng như một tiếng thở dài, và yên lặng như một bông hoa.

Tôi luôn thấy những con số có ba chữ số, ví dụ như ba chữ số 1 v.v…không có chuyện gì xảy ra với tôi cả cho tới khi tôi sống ở địa chỉ có ba chữ số 5. Đó là thời điểm tôi có trải nghiệm cận tử lần thứ 5 và trước đó tôi đã xóa hết dữ liệu trên máy vi tính. Tôi mất tất cả, nhà cửa, xe hơi, con cái và tôi gần như đánh mất cả bản thân mình. Tôi không gặp con tôi trong suốt 25 năm trời.

Cá nhân tôi tin rằng tôi đã trải qua nhiều chuyện ngoài căn phòng tha thứ để có được nhận thức cao hơn.

Các căn phòng cung cấp những không gian để rửa sạch linh hồn.

Nó cũng giống như một trường đại học với khái niệm kiến thức, nó là một công việc, trong khi nó không chỉ đơn thuần là một nhiệm vụ. Nó giống như là sự khao khát để trở thành một người tốt hơn về mọi mặt. Khi linh hồn thoát khỏi thể xác, tôi cảm thấy những đôi cánh lạ thường bao bọc lấy tôi, như thể tôi là một trái tên lửa bắn vào không gian với một tốc độ đáng kinh ngạc. Tôi không có thời gian để nghĩ tới chuyện quay lại nhìn trái đất và nói lời tạm biệt. Tôi nghe thấy một giọng nói mềm mại, hình như là giọng nữ, xác nhận rằng tôi ổn. Đột nhiên đôi cánh mở ra. Con bướm biến mất, trước khi tôi là thành phố pha lê với những sắc màu nhạt nhưng sáng: hồng, xanh da trời, vàng, tím, trắng và xanh. Tôi đang tiến tới phía trước, như thể tôi bị kéo đi, hay bị nam châm hút vào một điểm đến. Ở đó không có cửa, nhưng tôi có cảm giác là mình đã tới nơi. Tôi nhìn xung quanh, tôi thấy một người đàn ông không có mặt, tên anh ta là ZAR. Tôi được gọi là QUASAR. Không ai đưa cho tôi giấy, nhưng tôi lại đang cầm những tờ giấy vô hình này vào phòng (tờ giấy pha lê lỏng).Ở đó có những căn phòng; tôi trôi từ căn phòng này sang căn phòng khác.

Tôi có một cơ thể nhưng vô hình, có khối lượng mà như không có khối lượng, có hình dáng và hình thức nhưng không trọng lượng. Tôi có thể thấy rằng tôi có một cơ thể cụ thể, nhưng nó không giống với cơ thể ở trên trái đất. Tôi nhận ra sự thật là tôi đang quay trở lại trái đất. Tôi tạo ra những vòng tròn mà tôi được yêu cầu thông qua sự giao tiếp bằng tâm trí để thiết lập và nâng cao tần số rung động. Tôi có thể nghe tiếng nhạc văng vẳng rất nhẹ nhàng và hầu như sẽ không nghe thấy gì nếu không để ý. Nó tác động lên tai tôi, dường như có một sự cộng hưởng để nâng tôi lên. Tôi nhìn thấy hồ sơ, căn buồng, cánh cửa mà lại không phải là cánh cửa. Tôi được dẫn đi trên một chiếc xe vô hình. Tôi ngồi, một người khác không có mặt cũng đang ngồi và chúng tôi đi dạo quanh thành phố. Tôi gọi nó là Paralandra. Sau này tôi gọi nó là Pseudolandra.

Nó diễn ra rất nhanh như tôi có cảm giác là mình có thể hấp thụ thời gian như thể nó là một chùm sao có tần số riêng của nó. Tôi cảm thấy thư giãn, không sợ hãi. Tôi muốn nhìn thấy Papa, nhưng ông không ở đây. Tôi nghe thấy một giọng nói vào tâm trí tôi: “cô ta đã sẵn sàng để trở lại và cất cánh” là câu nói mà tôi có thể dịch lại.