Ba chị em
Home Page NDEs hiện tại Chia xẽ NDE của qu vị



TƯỜNG THUẬT LẠI SỰ TRẢI NGHIỆM

Chúng tôi có ba chị em. Ngýời chị cả, mà tôi không nhớ rõ, qua ðời nãm 7 tuổi vì cãn bệnh ung thý não. Chị chết ngày 6 tháng 1 nãm 1960. Tất cả chúng tôi ðều cách nhau 3 tuổi rýỡi.

Khoảng hai tuần cuối tháng 12 nãm 1993, tôi ðang chãm sóc em gái mình, em ngày một yếu dần vì cãn bệnh ung thý dạ dày. Lúc ðó em 33 tuổi và chúng tôi luôn ở cạnh nhau. Ðêm ðó, tôi chìm vào giấc ngủ do chứng ngủ kịch phát. Tôi ðã từng ði bệnh viện nhýng ðây là cãn bệnh chýa có cách ðiều trị. Trong khi ngủ, tôi nằm mõ và nghe thấy giọng nói của chị mình. Giọng chị nghe rất dịu êm. Chị nói với tôi “Em nói với Jody là ðừng sợ chết khi thời ðiểm ðó tới, vì chị sẽ ở ðó. Nói Jody nhớ tìm bàn tay màu xanh của chị.”. Sau ðó chị còn nói “Em sẽ ở bên cạnh Jody vì khi chị chết chị ðã chết trong vòng tay của mẹ, và bây giờ mẹ không thể chịu ðựng thêm nữa. Mọi ngýời sẽ ở trong phòng bao gồm các y tá, nhýng em ðừng lo nhé, chị sẽ lo liệu hết. Em sẽ biết khi nó tới. Còn tuần này, vì em ðang bị chứng ngủ kịch phát, em phải tới một tiệm hoa và mua một trái tim lớn, nhớ ghi lên ðó dòng chữ “Ba chị em, một trái tim”. Rồi ủi quần áo màu ðen cho bộ trang phục. Giao nhiệm vụ cho ai ðó gọi ðiện thoại, vì gia ðình chúng ta rất ðông ngýời. Nói với Jody nếu nó không thấy những gì mà em kể vào thời ðiểm nó chết, thì em sẽ phải ði với nó.”. Chị nói tiếp “Em sẽ không bị bệnh khi con bé chết, nhýng sau ðó chúng ta phải trả lại cãn bệnh ngủ kịch phát cho em”.

Tôi tỉnh giấc và cảm thấy rất bình yên, dù cảm thấy hõi sợ. Tôi làm những gì ðýợc bảo. Những ngày ðầu tuần tháng 1 nãm 1994, một buổi sáng em bảo y tá gọi tôi từ phòng bên cạnh. Tôi chỉ mới về phòng ðể ngủ vì tôi ðã ở cạnh em cả ðêm. Em bảo tôi vào nhà mẹ (nhà chúng tôi ngay cạnh nhau). Em bị ðánh thức và ngồi dậy khỏi trạng thái bán hôn mê. Tay em run lên, em nói “Kim, em thấy ảo giác giống chị. Mẹ sợ quá.”. Tôi vòng tay ôm em. Em nói “Ôm em ði. Không, không phải nhý vậy, chị lên giýờng ði. Em sẽ chỉ chị cách ôm em nhý thế nào.”. Sau ðó em ðể tôi quàng tay ôm qua ngýời em và trýợt về trạng thái nửa mê nửa tỉnh của mình. Tôi quay qua nói với mẹ “Con sẽ không ði ðâu hết”. Thời ðiểm này là vào khoảng ngày 3 tháng 1, tôi ðoán em sẽ ra ði vào ngày 6 tháng 1.

Sáng ngày 5 tháng 1, em tôi tỉnh lại. Tôi vẫn nằm yên một chỗ và nắm tay em trong 2 ngày hôm ðó. Tôi không ngủ nhýng vẫn thấy khỏe. Em bảo tôi gọi cho bố ở công ty. Bố về nhà, em hôn bố và nói cảm õn ông vì ðã sinh ra em và cho em một cuộc ðời. Còn mẹ, em không thể nói lời tạm biệt vì quá thýõng mẹ. Em luôn nói rằng, em không thể tin ðýợc là chuyện này lại xảy ra với mẹ giống nhý cái chết của Ann, ngýời chị cả của chúng tôi. Tôi nói với em “Làm sao em biết ðýợc là mình sẽ chết”. Sau khi hôn bố, em lại bắt ðầu hôn mê, trýớc ðó em nói “ bây giờ em có thể lên thiên ðýờng”. Thứ nãm, 11 giờ sáng ngày 6 tháng 1, khi em tỉnh dậy và hét to tên tôi, tôi vẫn ðang nắm chặt tay em. Em quay qua và nói “Kim, em yêu chị”. Em hôn mê cho ðến thứ 7, ngày 8 tháng 1. Lúc ðó em tròn 33 tuổi rýỡi, vì em sinh ngày 8 tháng 6. Lúc ðó là 2:30 chiều, cha mẹ tôi, chồng em, con gái bé nhỏ 2 tuổi của em và các y tá ðang ở trong phòng.

Ðột nhiên, bố tôi cảm thấy buồn nôn, ðứa bé bắt ðầu khóc và em rể tôi ðýa nó ra ngoài. Mẹ tôi ngửi thấy mùi khét. Tôi biết thời ðiểm ðó ðã tới. Tôi liền nói với y tá nhýng y tá nói em vẫn ðang thở. Tôi ðỡ em dậy, ðể em nằm trong vòng tay mình, và ðặt týợng Thánh Jude, ngýời em hay cầu nguyện, vào lòng bàn tay em. Sau ðó, tôi nói “Jody, ðến lúc rồi. Chị Ann nói em phải tìm ông bà và bàn tay xanh của chị, không ðýợc bỏ ði cho ðến khi nhìn thấy họ. Nếu không, chị sẽ phải ði cùng với em”. Tôi hỏi em “Em có thấy bàn tay xanh của chị Ann không?”. Em mở mắt, cýời, lắc ðầu rồi em ra ði. Tôi cố gắng ðỡ em dậy nhýng bị tê liệt phần dýới cõ thể. Y tá muốn kéo tôi ra ngoài nhýng tôi hét lên “Không, tôi phải làm chuyện này”.

Với kinh nghiệm là một bác sỹ chuyên khoa hô hấp, tôi quay ngýời em lại khi ung thý bùng nổ, chất lỏng màu ðen chảy ra từ miệng và mũi em. Tôi quay ngýời em lại và hôn em. Tôi quay ðầu nhìn ảnh 3 chị em trên giýờng mẹ và ðột nhiên cảm thấy sự ấm áp và hõi nóng rất mạnh mẽ. Nó thật ðẹp. Em tôi ðã rời khỏi thể xác trong khi tôi vẫn ðang hôn em. Em trôi ra khỏi phòng trong một bộ ðầm voan màu vàng, mà tôi có thể vẽ ra một cách chi tiết. Ông bà tôi ðứng ngay cạnh em và một bàn tay màu xanh ðang trôi trên ðầu em. Trýớc khi ði khỏi, em còn kịp hôn gió tôi. Sau ðó, cõ thể tôi hoàn toàn bị tê liệt, khiến tôi không thể cử ðộng trong vòng 2 tiếng.

Ðêm ðó, tại cãn hộ của mình, tôi nói với chồng “Giá mà em biết ðýợc con bé có ðau hay không. Nó không nhãn mặt gì cả và em ðã tiêm thêm cho nó 1 liều morphine, nhýng làm sao mà em biết ðýợc.”. Khi ðã chìm vào giấc ngủ, tôi xin thề là mình không hề nói dối, tôi thấy em xuất hiện ở trên tủ quần áo trong bộ ðầm lần trýớc và nói “chị thật là ngốc, chị bắt em phải lặn lội từ tận thiên ðýờng xuống ðây chỉ ðể cho chị biết là em không ðau. Chị ðã níu kéo em nhý thể là mẹ ðang níu kéo em vậy. Em yêu chị và cảm õn chị. Khi có chuyện gì muốn nói em sẽ luôn luôn tìm ðến chị. Chị biết là em ðã thay ðổi ra sao từ khi bị ung thý ðúng không. Tối mai khi nhìn em trong quan tài, chị sẽ thấy em ðẹp giống nhý trong ngày cýới của em. Họ biết là chị yêu em rất nhiều và nếu chị không chắc rằng em ðang ở thiên ðýờng thì chị sẽ rất ðau khổ. Hãy nói mẹ biết rằng mẹ là ngýời phụ nữ may mắn nhất trên thế giới này vì có 2 thiên thần ðã giúp cho một thiên thần còn lại của mẹ có thể nhìn thấy thiên ðýờng từ trần gian.”

Ðêm ðó tại tang lễ, em ðẹp nhý những gì em nói. Không một vết sẹo do hóa trị hay biến dạng. Nhìn em tuyệt ðẹp. Chồng em rời khỏi nhà 2 ngày sau ðó cùng với ðứa con 2 tuổi. Bố mẹ tôi ðã ðấu tranh ðể giành quyền nuôi cháu. Ðó là mong ýớc của em muốn con ðýợc sống cùng chúng tôi. Mẹ tôi qua ðời vì ðau tim trong tình cảnh ấy. Chúng tôi ðấu tranh nhýng ðã thua. Tôi ðýợc gặp cháu 2 ngày cuối tuần trên 1 tháng. Có nhiều lần cháu tôi bệnh hoặc khóc sau khi tôi thấy em vừa khóc vừa ði ngang qua ðýờng tàu hoặc mõ thấy em nói “con tôi, ðứa con bé bỏng của tôi”. Tôi liền gọi cháu tôi dậy và con bé rất buồn.

Thỉnh thoảng tôi ðến nghĩa trang. Tôi ðến mộ em nằm và thấy những bông hồng ở ðó. Tôi bỏ về khi ðột nhiên nghe tiếng gió và tiếng sập cửa. Em ðýợc mai táng bên trong một lãng tẩm. Tôi nghe thấy trong ðầu mình em ðang nói chuyện với tôi, bằng giọng nói của tôi. Em nói “Quay lại” và trên mặt ðất là một nhánh hoa hồng ðỏ dài. Tôi nhìn hình em trên lãng tẩm và nghe thấy em nói “Em sẽ không quên ngày sinh nhật của chị”. Sinh nhật của tôi là ngày 18 tháng 1, và hai chị em của tôi ðều qua ðời vào tháng 1.

Có rất nhiều chuyện xảy ra từ sau cái chết của em. Tôi ðã kể cho các linh mục nghe, và họ nói rằng em ðã tặng tôi một món quà ðặc biệt. Tôi ðã không tin vào chúa, mặc dù tôi thýờng xuyên cầu nguyện cho em. Tôi cũng chýa bao giờ tin vào cuộc sống sau cái chết, cho ðến khi em mất.