Trải nghiệm cận tử của một người tự tử
Home Page NDEs hiện tại Chia xẽ NDE của qu vị



TƯỜNG THUẬT LẠI SỰ TRẢI NGHIỆM

Sau 38 năm, sự đau đớn, nỗi sợ hãi và kinh hoàng xảy ra đêm tháng 10 năm 1960 vẫn còn ám ảnh tôi. Thật khó giải thích cho nhận thức của tôi về tình thương và sự bao dung không giới hạn của Chúa sau khi tôi cố gắng tự sát và tiếp tục kéo dài cho đến tận ngày hôm nay. Những gì tôi sắp kể chắc chắn không phải là ảo giác hay sự tự lừa dối. Tôi chỉ kể những gì đã xảy ra và hy vọng có thể giúp được ai đó nhận ra và chào đón sự hiện diện của Chúa trong cuộc sống của họ tại thời điểm dường như cái chết là lối thoát duy nhất.

Năm 1948 tôi đi bước nữa với một phụ nữ xinh đẹp tên là Pat. Cô ấy được nhiều người theo đuổi nên tôi cảm thấy rất vinh dự đã giành được cô ấy. Lúc đó tôi làm kế toán và cực kỳ bận rộn hòng đạt được mục tiêu. Tôi tôn thờ đồng tiền, thứ không thể nhìn thấy trong những đám mây giông. Những năm tiếp theo, mọi hy vọng, ước mơ và triển vọng tươi sáng của tôi bị xói mòn. Từ một người thỉnh thoảng uống rượu chỉ để giao tiếp với xã hội, tôi bắt đầu uống nhiều hơn và trước khi kịp nhận ra tôi đã thành một kẻ nát rượu. Tôi sợ hãi, mất niềm tin, bất lực và thương hại chính bản thân mình.

Chỉ sau 7 tháng của cuộc hôn nhân mà tôi từng nghĩ rất hoàn hảo, tôi phát hiện vợ đang lừa dối mình và điều này đẩy tôi đi xa hơn với rượu chè và bê tha. Tôi bị đổ lỗi là người phá hoại hôn nhân. Sau mỗi lần tôi phát hiện những vụ ngoại tình của vợ, dù ngắn hay dài, tôi đều dùng những lời lẽ rất khủng khiếp để làm cô ấy tổn thương và cảm thấy tội lỗi. Tuy vậy, cô ấy vẫn tiếp tục ra ngoài lăng nhăng nên tôi quyết định phải làm điều gì đó trong tình cảnh hoàn toàn vô vọng và ngày một xấu đi.

Khi Pat đi rồi, vào một đêm, tôi bế hai thằng con trai và đứa con gái bé bỏng của mình lên giường rồi lắng nghe lời cầu nguyện của chúng. Lời cầu nguyện vào thời điểm đó nghe thật nông cạn và vô nghĩa với tôi. Tôi không tìm được hy vọng hay niềm tin trong cầu nguyện. Tôi là một người vô thần. Khi lũ trẻ đã ngủ say, tôi gom những vật dụng cần thiết cho sự ra đi cuối cùng: hai chai thuốc ngủ và một lọ thuốc an thần từ tủ thuốc. Tôi lấy thêm ba chai rượu và nghĩ rằng đây là tất cả những gì tôi cần. Tôi nhớ Bác sỹ từng dặn mình không được uống những viên thuốc này với rượu nếu không muốn chết. Lúc đó tôi không hề muốn chết, nhưng đoạn đối thoại này đã cấy vào đầu tôi ý định tự sát.

Tôi viết một bức thư tuyệt mệnh và đổ ra năm chai thuốc an thần. Tôi trộn chúng cùng với rượu và nhìn cái ghế trống của vợ mình nói: “Ở đây chẳng còn gì cả, hãy biến nó thành hư vô”. Những viên nhộng được nuốt trôi dễ dàng, sự ấm áp giả tạo của rượu dấy lên bên trong tôi. Tôi nghĩ: “Mình đang đi và không còn đường quay về!”

Tôi uống nốt số thuốc an thần trong ly rượu thứ hai và tất thảy những ngón chân, ngón tay tôi bắt đầu râm ran. Tôi nói với chính mình: “Có thể những viên thuốc này không phát huy tác dụng”. Tôi cảm thấy, không say, nhưng hơi đờ đẫn và đau đầu nhẹ. Tôi có một nỗi sợ hãi dai dẳng rằng nỗ lực tự sát của mình sẽ bị ngăn lại nên tôi đổ thêm một vốc thuốc đầy tay. Tay tôi vẫn bình thường nên tôi uống thêm một hớp rượu Bourbon lần cuối. Tôi có thể làm gì nếu thuốc ko phát huy tác dụng? Tôi cảm thấy có một sự đốt cháy khủng khiếp đang diễn ra trong dạ dày mình.

Thói quen uống rượu của tôi rất nghiêm trọng. Một vài ly trong bữa trưa, rượu bracer trên đường về nhà, và hai phần năm chai Vodka hoặc Bourbon sau bữa tối thực sự rất cần thiết để làm tê liệt nỗi đau và sự chán chường trong tôi. Tôi không muốn thức dậy trong tình trạng của một kẻ nát rượu với biết bao nhiêu vấn đề chẳng thể giải quyết. Tôi không muốn thức dậy nữa. Tôi uống hết thuốc và rượu. Tôi bắt đầu thấy bóng tối và một đám mây đang hình thành và tiến lại gần tôi. Nó đi xuyên qua sàn nhà bếp và tiến lại gần tôi, nhấn chìm tôi.

Tôi thấy mình đang di chuyển qua một đường hầm với một vận tốc cực kỳ nhanh. Tôi thấy một luồng ánh sáng cuối đường hầm và tự hỏi tôi đang đi đâu. Lúc đó tôi không biết mình đang sống hay đã chết, nhưng tôi nhớ rằng mình có ngoài lại nhìn cái xác bất tỉnh đang nằm trên sàn nhà bếp, tự hỏi: “Chết là vậy sao?”, “Không phải!”, câu trả lời ở đâu đó vọng lại.

Tôi bị sốc khi cảm nhận được sự từ bi, nồng ấm và tình yêu thương tuyệt vời, đẹp đẽ tới mức đáng kinh ngạc. Đó là thứ ánh sáng trắng chói lọi và tuyệt đẹp, ở giữa có một sợi chỉ bạc. Tôi ngập ngừng không biết nói gì, rồi nhận ra ánh sáng tuyệt vời ấy đã đọc được hết suy nghĩ của tôi. “Không phải!”, Ngài lập lại lần nữa. “Đây không phải là cái chết. Hãy đến đây, ta sẽ cho con thấy!”. Tôi nhớ là mình đã trôi theo Ngài đi qua những phong cảnh rất buồn, không có cái đẹp, không có sự sống, nơi con người lết đi từng bước nặng nề với cái đầu cúi xuống và vai thì cong oằn về phía trước trong sự cam chịu, tuyệt vọng. Họ giữ đầu mình chúi xuống đất và đi lang thang không mục đích, thỉnh thoảng đâm sầm vào nhau nhưng vẫn tiếp tục bước đi. Tôi thấy thật sự khủng khiếp nếu mình bị đày xuống chung với những linh hồn lạc lối và hoang mang này. Nhưng giọng nói dường như hiểu nỗi sợ hãi trong tôi và giải tỏa chúng bằng những lời sau: “Đây là địa ngục do chính con tạo ra. Con có thể quay lại trái đất và sống một cuộc đời mới, đối mặt với những khó khăn mà con từng gặp trong cuộc đời này. Con sẽ ở lại với những linh hồn lạc lối này cho tới lúc ấy. Tự tử không phải là lối thoát.”

Tôi được cho xem lại toàn cảnh cuộc đời. Năm năm cuối cuộc đời trở nên thật nặng nề với chứng nghiện rượu, là những ký ức đau đớn nhất mà tôi có thể hình dung. Tôi cũng được cho xem hình ảnh về tác dụng của rượu lên cuộc đời con cái tôi và sự ảnh hưởng đối với tương lai chúng. Tôi nhìn thấy sự đau đớn mà con cái tôi cảm thấy khi mất đi gia đình và mất tôi. Tôi cũng thấy cảnh mẹ chúng không quan tâm gì đến chúng và cuối cùng bị gửi vào Trại trẻ mồ côi. Tôi thấy chứng nghiện rượu ảnh hưởng đến cuộc sống con tôi thế nào nếu tôi tiếp tục uống rượu và duy trì cuộc sống đó trong mối quan hệ với chúng. Tôi thấy ba đứa trẻ, hai trai một gái, noi theo cái gương tồi tệ của tôi và rốt cuộc chúng cũng dùng rượu để giải tỏa những căng thẳng trong cuộc sống cho tới khi biến thành những kẻ nghiện rượu. Cảnh đứa con gái cưng của tôi lớn lên, cưới một kẻ nghiện rượu – người luôn đánh đập con gái tôi và ép bốn đứa con gái nhỏ loạn luân khiến tôi không thể nào chịu được. Nó giống như một cái tát vào mặt. Một sự kiểm chứng thực tế khủng khiếp.

Tôi cũng nhìn thấy rằng nếu tôi sửa lại hành vi và bắt đầu cư xử như một người cha có trách nhiệm, ba đứa con tôi sẽ lớn lên hạnh phúc và có ích cho cuộc đời. Điều đó không có nghĩa là chúng được giải thoát khỏi những khó khăn trong cuộc sống, nhưng chúng sẽ có cơ hội để tự mình tạo nên một cuộc sống của riêng chúng, độc lập với bất kỳ sự lạm dụng nào. Tôi thấy đứa con trai lớn có thể trở thành một người quan trọng và có sức ảnh hưởng nếu tôi ở bên nó và cư xử như một người cha thực thụ. Tôi thấy mặt trái của tương lai nếu tôi sống bên chúng như một người cha nát rượu, yếu đuối. Đứa con trai lớn sẽ nghiện ma túy và ở tù vì tội buôn ma túy. Điều đó thật khủng khiếp với tôi và tôi quyết định ngay lập tức rằng đó không phải là điều tôi muốn xảy ra với con tôi, hay chính mình. Tôi cũng được cho xem rằng nếu tôi tiếp tục say xỉn, sống trong vô vọng thì tôi không thể nào thoát được. Tôi sẽ phải sống lại với tất cả những thử thách và tổn thương đã khiến tôi tự sát. Tôi sẽ phải đối mặt với chúng thêm một lần nữa trong một cuộc đời khác và điều này còn khủng khiếp hơn những gì tôi muốn thừa nhận. Tôi khóc.

Sự hiện hữu của ánh sáng dường như hiểu nỗi hối hận và tình yêu thương đang tràn ngập trong tôi. Ngài nói với giọng nghiêm khắc nhưng là giọng nói của một người cha với con, “Cuộc đời không tạo ra để làm con hài lòng. Con có tự tạo ra con? Con có tự cho mình cuộc sống? Không. Con cũng không thể chọn cái chết”. Tôi không thể nói, không thể nghĩ được gì mà tiếp tục khóc nhiều hơn. Sự hiện diện trong giọng nói chắc hẳn là do Chúa gửi đến, tôi nghĩ. Giọng nói tiếp tục, nhẹ nhàng hơn “Ta vẫn chưa xong với con. Việc của con vẫn chưa hoàn thành. Hãy quay lại và làm những gì con phải làm”.

Điều đầu tiên tôi thấy khi tỉnh dậy là gương mặt mừng rỡ của con gái tôi. Nancy tỉnh giấc giữa đêm và cố gắng trong vô vọng để giữ tia sống đang đốt cháy trong tôi. “Bố ơi”, con bé nói, “Con sợ chúng con sẽ mất bố. Người bố lạnh toát và con không nghe thấy tim bố đập”.

Trong bếp, vợ tôi đang ăn trưa. “Tới đây ăn trưa đi mấy con”, cô ta gọi, “và anh cũng có thể ăn nếu dẹp được cái thói say xỉn trên bàn này”, cô nói thêm một cách mỉa mai. Tôi cảm thấy hoàn toàn kiệt sức và rất đói, nhưng không thấy dấu hiệu say xỉn. Vì một lý do kỳ lạ nào đó, tôi không thấy ruột mình quặn đau như tôi đã cảm thấy vào cái đêm trước khi tôi uống thuốc quá liều. Trên tất cả tôi vẫn cảm nhận được tình yêu và sự yên bình sâu sắc đến từ cái đêm hôm trước.

Sẽ rất vui nếu tôi kể lại rằng sau đó cuộc đời tôi rất hoàn hảo nhưng đó là một lời nói dối. Sự chia ly và ly dị khiến trái tim tôi tan nát mặc dù tôi nhận nuôi lũ trẻ. Tôi muốn chúng và chúng cũng muốn tôi, hơn nữa bạn trai của vợ tôi không muốn nuôi chúng. Tôi không làm kế toán nữa mà trở thành một chuyên gia tại trường Đại học ở địa phương và nó cũng rất khó khăn chứ không dễ dàng gì.

Tôi sử dụng toàn bộ các khoản tiết kiệm và tiền trợ cấp thôi việc để trả các hóa đơn, nuôi gia đình trong suốt một tháng tìm việc, học những kỹ năng mới cho công việc mới. Những việc này đều là thử thách khiến tôi sợ hãi vào thời điểm đó. Nhưng sự bình yên và nhẹ lòng mà tôi từng cảm thấy khi đứng bên bờ Địa ngục chưa bao giờ rờ bỏ tôi và cho phép tôi mất đi niềm tin. Một vài người bạn không thể hiểu tại sao tôi không cảm thấy cay nghiệt. Câu trả lời hay nhất nằm trong bài thánh vịnh 23 “Phải, bởi vì tôi đã đi qua thung lũng chết nên tôi không sợ quỷ dữ, vì Chúa luôn ở bên cạnh tôi, an ủi tôi”.

Sau trải nghiệm cận tử, tôi không còn sợ chết. Tôi có cái nhìn sâu sắc hơn về tâm linh và cảm thấy phải có trách nhiệm nuôi nấng con cái mình một cách nghiêm túc. Tôi ở đó vì chúng và tự hào thông báo rằng cuộc sống của chúng tốt hơn rất nhiều. Tôi trở thành người bố mẫu mực và cưới một phụ nữ tuyệt đẹp, cả bên ngoài lẫn bên trong. Người đã cho tôi sức mạnh và lòng can đảm để vượt qua mọi thử thách và khổ nạn. Tôi sẽ không bao giờ quên trải nghiệm bên bờ Địa ngục và những gì nó đã dạy tôi.

Trải nghiệm cận tử không tiêu cực một chút nào khi nó mang lại những điều tốt đẹp. Hiện giờ tôi làm nghề tư vấn tâm lý và làm thủ thư cho một số doanh nghiệp nhỏ. Con cái tôi đều đã sống tự lập và có một cuộc sống hạnh phúc, bận rộn và có ích. Tôi cảm thấy lòng bình yên.