Trải nghiệm cận tử của Mary
Home Page NDEs hiện tại Chia xẽ NDE của qu vị



TƯỜNG THUẬT LẠI SỰ TRẢI NGHIỆM

Trải nghiệm cận tử sau đây được kể lại cách đây vài tháng từ một người phụ nữ chưa từng chia sẻ câu chuyện này với ai, ngoại trừ con trai bà. Những chi tiết chính cũng như chi tiết nhỏ của câu chuyện này được giữ nguyên sau nhiều tháng được bà kể lại. Không dễ để bà thuật lại câu chuyện này. Có thể nói, đây là một trong bốn trải nghiệm cận tử cụ thể đến mức này. Trong số các trải nghiệm cận tử, đây là câu chuyện khá chi tiết và các sự kiện này khá điển hình.

"Một thế giới khác"

Một trải nghiệm cận tử

Khi còn trẻ và độc thân, tôi sống ở London, nước Anh. Tôi được đưa vào Bệnh viện Memorial với những biến chứng nghiêm trọng sau nỗ lực tự phá thai không thành trong toilet nơi căn hộ tôi ở. Được nuôi dạy dưới nền tảng Công giáo, tôi phải tự tìm cách xử lý bào thai không mong muốn này một cách bí mật. Sau khi mất quá nhiều máu và cảm thấy lạnh người, tôi gọi xe cấp cứu để được đưa vào viện.

Khi được đẩy vào phòng cấp cứu, tôi nhớ rằng tất cả các nhân viên bệnh viện đã chạy vào phòng tôi với chiếc xe đẩy chứa đầy thiết bị, chai lọ, máy bơm, kim tiêm, băng, tuýp v.v..Từ dưới rốn người tôi ướt sũng máu và tôi cảm thấy mình rất yếu. Tôi đang lâm vào tình trạng nguy kịch có thể đe dọa tính mạng mình.

Tôi nghe một tiếng “tách” và cơn đau đột ngột biến mất. Lần đầu tiên tôi cảm thấy bình yên trong suốt 3 tháng dài từ khi biết mình có thai với một người đàn ông đã ngủ với mình. Anh ta nói yêu tôi và muốn cưới tôi mặc dù đã có vợ và năm đứa con ở một thành phố khác. Tôi thấy rõ cơ thể mình lúc họ đang cố gắng chữa trị cho tôi. Họ gắn ống truyền máu và những tuýp khác. Tôi nhớ lúc đó mình ước gì họ dừng ngay lại. Trông tôi thật khủng khiếp và màu da của tôi xấu thậm tệ. Thật xấu hổ khi trở thành nguyên nhân gây nên sự hoảng loạn này. Tôi gây nên tội lỗi và không xứng đáng được sống. Sự thật là tôi suy nghĩ như vậy trong khi đang trôi lơ lửng cách trần nhà vài centimet. Điều này không khiến tôi khó chịu hay làm tôi bối rối nhiều như cảm giác căng thẳng mà tôi gây ra đang diễn ra phía dưới. Tôi cũng biết mình hoàn toàn tỉnh táo mặc dù tôi nghe thấy cô y tá, người duy nhất mặc áo choàng xanh, nói với Bác sỹ rằng tôi đã bất tỉnh ngay sau khi vào phòng cấp cứu. Tôi nhận thức được toàn bộ chi tiết của sự việc và mọi thứ trong căn phòng này.

Đột nhiên, tôi thấy xuất hiện một đường hầm, và tôi bị kéo vào trong nó. Tôi thấy hạnh phúc vì được thoát khỏi cảnh cấp cứu nặng nề bên dưới. Tôi trôi về phía đường hầm và đi xuyên qua quạt trần, rồi xuyên qua cả trần nhà. Bóng tối trong đường hầm như được khuấy đảo và tôi bắt đầu tăng tốc. Tôi thấy tò mò về cơ thể và hình dáng hiện tại của mình nên liền nhìn xuống cánh tay và bàn tay. Dường như chúng to hơn và tỏa ra ánh sáng nhẹ. Tôi cảm nhận được một luồng khí và một tiếng ồn nhỏ kêu vo vo giống như một sự rung động khi tôi đạt được tốc độ cao hướng về vùng ánh sáng ở phía xa. Khi tăng tốc, tôi cảm nhận có một sự hiện diện bên cạnh mình, là thứ đã giữ cho tôi bình tĩnh, tỏa ra tình yêu và sự thông thái. Tôi không thấy ai cả, nhưng lại cảm thấy mùi hương của Ông nội. Ông chết khi tôi mới 13 tuổi. Tôi cảm nhận được sự hiện diện rất đỗi bình yên nhưng không thấy và nghe gì cả.

Cuối cùng tôi cũng đến nơi và trôi vào một nơi ngập tràn ánh sáng trắng chói lòa. Dường như đây là hiện thân cho tất cả các khái niệm về tình yêu. Một tình yêu vô điều kiện, giống như tình thương của người mẹ dành cho con. Chắc chắn nó là sự hiện diện vô cùng ấm áp và hạnh phúc, cũng chính là thứ đã lôi tôi vào bên trong đường hầm. Nó giống như trường lực khổng lồ hoặc năng lượng tỏa ra mọi cảm xúc tốt lành và cao quý mà con người biết tới. Tôi đã từ bỏ con đường theo Nhà thờ Công giáo ngay khi rời khỏi trường giáo xứ năm 17 tuổi. Cảm giác thật nhẹ nhõm khi thoát khỏi nhà tù kiên cố đó. Vì thế từ rất lâu rồi tôi thành người xa lạ với tôn giáo, nhưng trong khoảnh khắc đó từ sâu thẳm trái tim mình, tôi biết Ngài chính là Chúa. Từ ngữ không thể nào miêu tả hết sự kính nể của tôi đối với Ngài. Dường như tôi đã thành một phần của Ánh Sáng và sau đó Ánh Sáng cũng thành một phần của tôi. Chúng tôi là một. Đột nhiên tôi hiểu ra, mà không cần hỏi, cách kết nối tất cả chúng ta với nhau, Chúa và tất cả dạng sống trong Vũ Trụ này.

Thời điểm đó, tôi nhớ mình tự nhủ, có lẽ tôi sẽ bị trừng phạt vì đã giết chết con mình và giết chính bản thân tôi. Tôi có thể nhận định chắc rằng Ngài hiểu mọi suy nghĩ và cảm nhận của tôi. Điều tiếp theo tôi biết là tôi thấy một em bé đang ngủ và đó chính là tôi. Tôi xem một cách hứng thú những bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời mình. Nó giống như là tôi đang xem lại cuộc đời mình trên một bộ phim và rất nhiều cảnh tượng khác nhau cứ lướt qua với một tốc độ khủng khiếp.

Tôi xem và nắm bắt không chỉ những gì đã diễn ra mà còn những cảm giác tôi từng thấy vào thời điểm đó và những cảm xúc mà tôi đã gây ra cho người khác. Tôi hiểu nỗi sợ và bất an của người đàn ông khiến tôi đau khổ và sự áy náy của anh ta sau khi bỏ rơi tôi khi biết về cái bào thai. Tôi cảm nhận mọi hành động tốt, xấu mình từng làm và hậu quả của chúng lên người khác. Thời gian đó tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng tôi đang được hỗ trợ bởi một tình yêu vô điều kiện và vượt qua được những đoạn đời đớn đau.

Tôi được hỏi bằng thần giao cách cảm rằng liệu tôi muốn ở lại đây hay quay về cuộc sống cũ trong “ Ngôi trường Trái đất”. Tôi quỳ gối để bày tỏ nỗi khát khao được ở lại cùng Ngài. Ngài cho tôi thấy một quả bong bóng tỏa sáng tuyệt đẹp đang trôi về phía người tôi. Bên trong quả bóng tôi thấy một em bé nhỏ xíu. Rồi từ từ em bé biến thành một đứa trẻ và đi lại gần tôi từ bên trong quả bóng. Sau đó hình ảnh một cậu bé biến thành thiếu niên, và tiếp tục là người đàn ông trưởng thành. Tôi hỏi “Ai vậy?”. “Con trai của con, Michael” trả lời. Tôi nhớ rằng mình cảm thấy thật nhẹ nhõm khi biết rằng tôi không hủy hoại cơ hội sống của nó. Một dòng suy nghĩ sợ hãi tràn ngập tâm trí tôi. Tôi chưa cưới và tài chính rất khó khăn, làm sao có thể nuôi con trai mình đây? Liệu nó có quên hoặc tha thứ cho tôi vì đã cố gắng phá bào thai đang thành hình 4 tháng? Làm thế nào tôi có thể tự mình xoay sở khi không có ai giúp đỡ? Tôi thấy lướt qua hình ảnh một người đàn ông mà tôi biết là chồng tương lai và anh ta đang ôm một bé trai 2 tuổi tôi thấy trong ảnh. Lần đầu tiên, tôi cho phép mình được yêu đứa bé mà tôi đang mang. Mọi cảm giác xấu hổ, phiền toái và khó khăn khiến tôi từ bỏ bào thai trở nên thật yếu đuối và ích kỷ.

Bỗng nhiên, tôi quay lại thể xác mình và nhận thấy ngay sự đau đớn ngay phần dưới cơ thể. Cô y tá trong áo choàng xanh lúc nãy đang tiêm cho tôi và bảo tôi thư giãn. Chẳng mấy chốc nữa thuốc giảm đau sẽ có tác dụng. Tôi chỉ bất tỉnh chừng vài phút nhưng có cảm giác như mình đã ghé thăm Thế giới bên kia cách đây mấy giờ đồng hồ vậy.

Trong khi rời khỏi thể xác ở phòng cấp cứu, tôi để ý có một Nhãn tem đỏ nằm trên một cánh quát trần hướng thẳng lên trần nhà. Khi được đưa vào phòng hồi sức, họ nói rằng con tôi đã được cứu. Tôi nói “Vâng, tôi biết”. Tôi hỏi liệu có ai muốn nghe tôi kể lại một câu chuyện rất kỳ lạ không nhưng họ nói không có thời gian. Bác sỹ bảo cứu được cả tôi và em bé là một điều kỳ diệu. Ông đã nghĩ có thể không cứu sống được cả hai. Tôi cố gắng kể lại câu chuyện nhưng ông ấy lại bị gọi đi. Nụ cười nửa miệng của ông khiến tôi chắc rằng ông thấy lãng phí thời gian khi nghe lại câu chuyện nhảm nhí của một người điên như tôi. Sau đó mẹ tôi với đội quân tín ngưỡng đến để nghe tôi xưng tội. Tôi thấy thích thú khi một Sư cô xuất hiện và bắt đầu cầu nguyện, xin Chúa tha tội cho tôi. Tôi biết mình đã được thứ tha. Tôi đã bị trừng phạt bởi chính cảm giác xấu hổ và tội lỗi trong suốt thời gian quả bóng chiếu lại cuộc đời tôi. Chỉ có một y tá trong bệnh viện lắng nghe tôi nói khi nghe tôi kể lại một vài chi tiết của câu chuyện cô nói với các Bác sỹ và y tá khác trong suốt thời gian tôi bất tỉnh. Cô cũng nói đã từng nghe nhiều bệnh nhân suýt chết khác kể lại câu chuyện tương tự.

Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được cô đi lấy một chiếc thang và kiểm tra xem trên cánh quạt trong phòng cấp cứu có Nhãn tem màu đỏ với những chi tiết như tôi miêu tả hay không. Cô ấy đã thấy Nhãm tem đó và xác nhận mọi chi tiết tôi kể là chính xác. Tôi biết những gì tôi biết, nhưng tôi vẫn thấy vui hơn khi có thêm người khác biết. Kể từ đó tôi chưa bao giờ đề cập đến trải nghiệm này cho bất kỳ ai.

Tôi tiếp tục sống một cách lạc quan, với thái độ mới và hạ sinh một bé trai kháu khỉnh 5 tháng sau đó. Tôi đặt tên con là Michael. Tôi không thể mang thai được nữa do những tổn thương tôi đã tự gây ra khi muốn phá thai. Nhưng tình yêu tôi có được với Michael đã là món quà kỳ diệu nhất từ đấng tối cao.

Trải nghiệm đó vẫn còn sống động và rõ ràng sau 34 năm. Nó đã thay đổi cuộc đời tôi theo nhiều cách tích cực mang màu sắc tâm linh.

Chú thích của tổ chức NDERF : Mary quay trở lại Nhà thờ công giáo, nhưng cô cẩn thận chọn Nhà thờ cởi mở hơn so với Nhà thờ trước. Tổ chức NDERF xin bày tỏ lòng cảm ơn đến Bà Mary vì đã dũng cảm chia sẻ câu chuyện này.