Trải nghiệm cận tử của Joe
Home Page NDEs hiện tại Chia xẽ NDE của qu vị



TƯỜNG THUẬT LẠI SỰ TRẢI NGHIỆM

Tôi gần 64 tuổi. Tôi sinh vào tháng 3.

Tôi là một công dân của Quận Clark ( Las Vegas, Nevada) từ tháng 11 năm 1952.

Tôi bắt đầu uống rượu, cờ bạc và những việc sai trái khác từ cách đây rất lâu.

Tôi kết hôn 4 lần và ly hôn 4 lần. Tôi không trách bản thân vì đã thất bại, nhưng tôi biết mình góp phần lớn vào sự bất hạnh và mọi vấn đề.

Tôi có một cuộc đời tuyệt vời và Chúa đối xử rất tốt với tôi về mặt tài chính. Đối với tôi mọi thứ đều sẵn có. Tôi bắt đầu gặp vấn đề tài chính vào năm 1988 với tổ chức Internal Revenue. Họ không để tôi yên cho tới năm 1990. Tôi tiếp tục làm việc và thôi việc ở Khách sạn và Câu lạc bộ sòng bài. Tôi làm pha chế ở đó gần 15 năm từ năm 1978 đến 1990. Tôi không có lương, nhưng lại nợ hàng nghìn đô la trong tài khoản tín dụng. Việc tiếp theo tôi làm là tuyên bố phá sản. Nhưng trước khi đổ bệnh, tôi đang làm thêm cho một khách sạn gần nhà. Lúc đó tôi rất căm giận tổ chức IRS, nên tôi quyết định nghỉ việc. Tôi dọn ra khỏi nhà bạn gái mình ở Las Vegas, mặc dù chúng tôi đã ở bên nhau 13 năm. Tôi dọn tới một căn nhà di động. Tôi tiếp tục uống rượu trong một thời gian, và làm việc ở khách sạn.

Trong suốt tháng 4 năm 1990, tôi nghĩ mình tỉnh táo. Ngày 17/4/1990, tay trái, khu vực giữa lưng và ngực của tôi đau khủng khiếp. Một người bạn bảo tôi nên tới bệnh viện. Tôi nói anh ta chắc là do đầy hơi thôi. Ba giờ chiều ngày 20/4/1990, tôi đang rửa chén trong bếp thì đột nhiên cảm thấy mắt mình như bị lòi ra khỏi tròng và xuất hiện một cơn đau khủng khiếp ở ngực. Điện thoại của tôi đang nằm trên quầy. Tôi gọi 911, khi họ nghe máy thì tôi chỉ có thể nói “Tôi chết rồi”. Và tôi gục xuống. Tôi nghĩ mình nằm đó không lâu vì ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng các nhân viên cứu hộ nói “Đẩy lên”. Theo tôi biết, tôi được họ đưa tới Trung tâm y tế trường Đại học. Tôi nghe nói các bác sỹ đưa tôi lên bàn mổ ngay lập tức từ 3:30 cho đến 11 giờ đêm.

Một Mục sư được gọi đến để làm nghi lễ cuối cho tôi. Bác sỹ nói với gia đình tôi rằng, “giờ chỉ có phép màu mới cứu sống được anh ấy”.

Khi họ đặt tim trở lại cơ thể, nó ngừng hoạt động. Các bác sỹ làm trợ tim khẩn cấp cho tôi. Nó khiến tôi dựng thẳng người dậy từ tư thế nằm ngửa và nhìn xuống đội ngũ nhân viên. Bỗng nhiên, tôi bắt đầu quay lại, tôi chắc chắn là mình không sợ. Tôi chỉ không biết chuyện gì đang diễn ra. Bỗng nhiên tôi thấy mình trong đường hầm. Điều tiếp theo là tôi đang nằm thẳng, đường hầm rất sáng. Tôi di chuyển với vận tốc cực nhanh. Khi ngừng lại ở cuối đường, tôi thấy mình đứng thẳng. Ở đó có những cây cọ và hàng rào vàng, và Chúa đang đứng ở đó. Ngài mặc chiếc áo choàng trắng với thắt lưng vàng quanh eo. Tóc Ngài màu nâu, có râu và đôi mắt xanh xuyên thấu. Ngài nói với tôi: “Hãy quay trở lại Joe, vẫn chưa đến lúc của con”.

Bác sỹ nói tim tôi bắt đầu đập lại với nhịp đập rất khỏe. Họ không hiểu tại sao trong suốt thời gian tôi trải nghiệm cận tử, họ không thể dừng việc trợ tim khẩn cấp cho tôi. Họ nói sức khỏe của tôi rất tốt và tôi muốn rời khỏi bàn mổ. Tôi nhớ là mình thấy có một thanh kim loại lạnh trong cổ họng và tôi kéo nó ra. Họ bắt tôi nhập viện ở Cơ sở chăm sóc chuyên sâu trong vòng một tháng. Trong hai tuần rưỡi sức khỏe của tôi ở trong tình trạng nguy kịch.

Cuối cùng khi tôi xuất viện và trở về phòng, tôi nhìn ra Đại lộ Charleston và nhìn lại bản thân mình. Tôi rất gầy gò và ốm yếu, những vết khâu và sẹo trên khắp cơ thể, như được bọc kín bởi vải bố vậy. Và khi nhìn mình, tôi nói: “Chúa ơi, con biết Ngài đã cứu sống con, và con sẽ không bao giờ hút thuốc, uống rượu, hay làm bất cứ điều gì có thể hủy hoại bản thân và cuộc đời mới mà Ngài vừa ban cho con nữa”.

Tôi rất trung thành với Chúa như lời hứa tôi nói với Ngài. Tôi gọi sự kiện này là điều kỳ diệu xảy ra ở tầng 3 Khoa tim. Tôi thực sự yêu các bác sỹ và nhân viên trong Khoa tim. Họ cho tôi biết phổi, gan và thận của tôi giống như những người chưa bao giờ hút thuốc, uống rượu hay chơi ma túy.

Tôi yêu các nhân viên ở tầng 3 bệnh viện. Tôi biết ơn họ vì tất cả những gì họ đã làm cho tôi trên con đường tôi hồi phục. Và trên hết mọi thứ là Chúa, Vị Bác sỹ tuyệt vời nhất của tôi. Con xin cảm ơn Ngài.

Sau khi xuất viện, tôi phải sống trên đường trong suốt 18 tháng cho tới khi nhận được trợ cấp. Chúa đã nói “mọi sự tùy thuộc vào con”, tôi đã quan sát xem lời hứa của Ngài có thật hay không, và quả thật nó là sự thật.